Thứ Sáu, 29 tháng 8, 2008

Map iu, em nho map rat nhieu. Toi wa em khoc rat nhieu, khóc vì gì thì em cũng ko thật sự rõ, vì buồn, vì bản thân em vô dụng, vì những yêu cầu của gia đình anh muốn có ở em - ở 1 đứa vô dụng. Thật sự em chưa bao giờ nghĩ gia đình của em trong tương lai sẽ không hạnh phúc, tự nhiên em cảm thấy nhà em bị xúc phạm, bị coi thường, em thật sự không muốn anh lo buồn bởi những chuyện này, vốn dĩ em không muốn nói, nhưng dường như nếu không nói em không biết em sẽ suy nghĩ xa tới đâu nữa. Em không muốn anh khó xử khi đứng giữa bên tình yêu và bên gia đình. Em đã cố làm hết những gì trong khả năng của em, em thật sự không thể trở thành người như mẹ anh mong muốn đâu, không thể dù có cố gắng thì nó cũng chỉ là những cái giả tạo, hình thức, nó ko fải con người của em.
Người ta sống ở đời fải có miệng lưỡi thì mới sống dc, nhưng miệng lưỡi của em thì ko dc ngọt dịu, ko dùng để nói lên những lời sáo rỗng.
Em cảm thấy tình cảm em dành cho nhà anh ngày càng đi xuống, thất vọng,... nói thằng ra thì là với mẹ anh. Em biết nghĩ vậy là ko đúng, vì mẹ có thương thì mới cho tiền em đi học mầm non, nhưng.....tình cảm con người mà, ko thể bảo nó thích thì nó thích dc. Yêu anh thì fải iu cả nhà anh, như anh làm với nhà em, nhưng anh có thấy nhà em đòi hỏi ở anh 1 điều gì ko? có chê anh 1 điều gì ko? Em khó nghĩ lắm, làm sao em có thể ko yêu mập? yêu mập thì em fải đối mặt với những chuyện mà vốn dĩ ko fải sở trường của em.
Chẳng lẽ cái ngày em nghĩ sẽ ko đến sẽ đến? Iu mập em đã cố gắng, nhưng cũng như những người khác, ko ai nhận thấy dc sự cố gắng của em, mà chỉ biết chê bai, trách móc.
Mẹ anh có sống ngày nào ở nhà em ko? có biết là bà khó chịu tới cỡ nào ko? có bik tại sao sinh ra từng đấy người con mà ko đứa nào bik nấu ăn ko? bà ko cho ai đụng tới cái bếp bà nấu, làm gì bà cũng chê, ko đúng ý bà lầm bầm cả buổi, quăng đồ đạc loảng xoảng, nói chi tới chuyện học nấu ăn. Mẹ em ko biết nấu nướng nhưng từ nhỏ đã fải làm biết bao công việc mẹ anh có biết hong? Đức tin ư? Đâu fải muốn là có, giữ Đạo? Mẹ anh may mắn lấy ba anh hiền lành và cũng từng đi tu ra nên mới dc cái gia đình như vậy, nhưng còn những anh chị em của mẹ anh thì sao? not sure. Điều em muốn nói là gì? là cái tâm của mình kia kìa.
Ôi, mỗi nhà mỗi cảnh chả ai giống ai, ai cũng có cái lí cho là mình đúng cả. Em thì đuối lý lắm, chả nói năng dc gì.
Nói ra những lời này sẽ khiến anh buồn lắm, nhưng em ko thể im lặng thêm dc nữa, con gái là fải thế sao? fải làm việc dc như mẹ anh thì mới dc sao? Có những lúc gần như em có những ý tưởng thật điên, và cho là em điên chắc cũng đúng, em muốn cho mẹ anh fải đau khổ khi nhìn thấy con trai mình đau khổ, em muốn cho mẹ anh thấy những gì mẹ anh làm với em lúc này đây, em sắp điên rồi đó, nếu ko có Chúa ở đây thì chắc ngày đó sẽ tới đó, ôi Chúa của con, hãy đem con đi với những ý nghĩ điên khùng kia đi đi, con ko là gì cả , Chúa ơi, hay là con ko fải sinh ra để làm người hả Chúa? con fải làm gì đây? con ko bik con đã sai chỗ nào? Xin Chúa giúp con với.

0 nhận xét: