“HÃY CỨU LẤY TÂY NGUYÊN KHỎI THẢM HOẠ BAUXITE ĐỎ”

Thứ Năm, 14 tháng 5, 2009

Sách Công Vụ Tông Đồ, bài đọc thứ nhất Chúa Nhật thứ 3 Mùa Phục Sinh năm B này có một đoạn làm chúng tôi bàng hoàng. Ông Phêrô một hôm đang ở giữa đám đông đồng bào Do Thái của mình, đã lên tiếng rất mạnh, lật lại vụ án Chúa Giêsu, cật vấn dân Do Thái: “...Anh em đã chối bỏ Đấng Thánh và Đấng Công Chính, mà lại xin ân xá cho một tên sát nhân. Anh em đã giết chính Đấng khơi nguồn Sự Sống...” ( x. Cv 3, 15 ).
Không phải đay nghiến chì chiết, nhưng xét ra, lại là một lời da diết với mọi người, với cả chính Phêrô, như thể bản thân Phêrô cũng đã gián tiếp đồng loã trong cái chết oan ức bi thảm của Chúa Giêsu. Mà như thế, Phêrô đâu chỉ nói với dân Do Thái ngày xưa cách đây gần hai ngàn năm, nói với cả chúng ta hôm nay nữa đấy chứ !
Chúng tôi đặc biệt thấm thía cái cách ông Phêrô nói về Chúa Giêsu: “Đấng khơi nguồn Sự Sống”. Và chúng tôi xin vận dụng luôn cụm từ này để đặt vấn đề nóng hổi ngày hôm nay, ngay trên đất nước Việt Nam thân yêu của chúng ta, liên quan đến “Bauxite Đỏ.
Không lúc nào thế giới nói nhiều đến môi trường như lúc này. Chẳng phải chuyện đùa hay xa vời viển vông nữa rồi: Trái đất của chúng ta đang trở thành một... trái đắng ! Hành tinh xanh của chúng ta đang bị đổi thành hành tinh xám ! Môi trường sinh thái thân thiện của chúng ta đang biến thành một môi trường gây tử vong. Hội Thánh Công Giáo sau nhiều năm thận trọng cũng đã lên tiếng chỉ rõ việc phá hoại môi trường chính là một tội trọng.
Trước vấn nạn “Bauxite đỏ”, chúng tôi đọc được trong Học Thuyết Xã Hội của Hội Thánh Công Giáo, một công trình có rất nhiều tâm huyết của Đức cố Hồng Y PX. Nguyễn Văn Thuận, rằng:
“…Con người không được sử dụng trái đất cách tùy tiện, bắt nó tùng phục ý muốn của mình một cách không giới hạn, như thể nó không có những yêu cầu riêng và không có một mục tiêu mà Chúa đã ban cho từ trước, một mục tiêu mà con người thật sự có thể triển khai ra nhưng không được phép phản bội. Khi hành động như thế, con người thay vì thi hành vai trò của người cộng tác với Chúa trong công trình sáng tạo, sẽ tự đặt mình thay thế Chúa và rốt cuộc làm cho thiên nhiên phản lại, vì đã hành hạ hơn là cai trị thiên nhiên” ( trang 319 ).
Quả như thế, phá huỷ môi trường, đối với cộng đồng thế giới là một tội ác, đối với người Công Giáo là một tội trọng. Mà tội trọng chính là tội chống lại Thiên Chúa, chống lại Sự Sống, tội giết chính “Đấng đã khơi nguồn Sự Sống”.
Ở Việt Nam, bao nhiêu năm nay người ta cứ lải nhải tuyên truyền, ấn vào đầu óc mấy thế hệ liên tiếp thời hậu chiến cái luận điệu rằng thì là: đất nước mình còn nghèo, còn đang phải ra sức và từng bước khắc phục hậu quả chiến tranh.
Thế là người ta “tranh thủ” bóc lột đất đai với những kiểu xen canh, thâm canh tăng vụ hết năm này đến năm khác, làm bạc màu, làm kiệt sức biết bao nhiêu ruộng đất tự bao đời vẫn hào phóng dâng hiến cho chúng ta những hạt ngọc, những hoa trái quý giá.
Người ta biến hàng vạn mẫu thổ canh đang nuôi sống người nông dân nghèo thành những sân golf khổng lồ, rồi rào lưới B40 lại, chỉ dành riêng cho khách ngoại quốc và giới quan chức giàu có đến mà chơi trò học làm sang.
Người ta khuyến khích phá đê ngăn mặn để lấy nước vào hồ nuôi tôm tăng lãi suất để rồi tôm thì chết mà cả một vùng đồng bằng bao la ngày xưa phải khắc phục “ngọt hoá” 50 năm nữa may ra mới trồng lại được cây lúa.
Người ta cho các đội tàu thuyền lớn nhỏ của quốc doanh tung hoành khắp các vùng lãnh hải gần bờ xa khơi, đánh bắt các loại cá vô tội vạ bằng đủ thứ phương tiện, đủ thứ phương cách đến nỗi biển... cạn, biển... khóc, cá thì tuyệt chủng !
Người ta mở ra những xa lộ hiện đại dọc theo chiều dài đất nước bằng một đầu óc duy ý chí, đã tốn kém tỷ tỷ, không ngờ còn phá huỷ vành đai rừng phòng hộ đầu nguồn, khiến những vùng đất bên dưới vốn đã cằn cỗi nay lại phải chịu thêm hết lũ đá lại đến hạn hán kinh hoàng.
Người ta nhắm mắt làm ngơ cho những Công ty nước ngoài tha hồ xả nước thải khí độc, gây ô nhiễm những con sông dài đang là cơ may mưu sinh cho người dân nghèo, gây bụi mù xám xịt cả một vùng trời, chết chim, héo cây và ngộ độc phổi cấp cho trẻ em và người già.
Và hai năm nay thì người ta đã ngang nhiên háo hức, hồ hởi bán đứng Tây Nguyên – nóc nhà Đông Dương – cho việc khai thác Bauxite Đỏ. Người dân tộc thiểu số khốn khổ đã phải ngơ ngác thiên di đi nơi khác, nhường chỗ cho hàng ngàn công nhân Trung Quốc được nhập khẩu ồ ạt. Đất Tây Nguyên đang chảy những dòng nước lầy nhầy đất đỏ, mà dân Việt cũng bắt đầu chảy máu đỏ sau những cuộc xô xát với kẻ cướp đội lốt anh em láng giềng.
Nhiều bài viết đã phân tích những thảm kịch về khoa học, về đời sống, về văn hoá, cả về chủ quyền lãnh thổ... Chúng tôi không dám lạm bàn thêm, nhưng xin được đứng ở góc độ một người Công Giáo, lấy ánh sáng Tin Mừng rọi vào, làm bật lên những lời cảnh báo. ( Ảnh minh hoạ một hồ chứa bùn đỏ khai thác Bauxite tại Ấn Độ )
Vâng, chúng tôi xin được lập lại điều đã nêu từ đầu, đây là một lời cảnh báo, bây giờ và nơi đây ( now and here ) cho chính Hội Thánh Công Giáo Việt Nam chúng ta, chính là: “Người ta đang giết Đấng đã khơi nguồn Sự Sống”.
Tại sao chúng tôi lại dám nói như thế ? Thưa, vì khi người ta vô thần, không chịu tin vào Thiên Chúa thì người ta có thể làm đủ thứ chuyện bậy bạ tồi tệ. Người ta đâu còn tiêu chuẩn nào để lượng định thiện – ác, tốt – xấu. Lương tâm trở thành từ ngữ xa lạ. Lòng thương xót trở thành điều hiếm hoi, thậm chí... có điên mới nói chuyện thật thà lương thiện vào thời buổi này !
Khi lo Mục Vụ Bảo Vệ Sự Sống, chúng tôi từng nhận ra: khi người ta chủ trương hợp pháp hoá phá thai thì không còn gì để nói nữa, đã thản nhiên giết chết các bé thai nhi thì người ta cũng có thể phạm bất cứ tội ác kinh hoàng nào trên đời. ( Ảnh xe cơ giới Trung Quốc đang khai thác Bauxite tại tỉnh Đaknông )
Thì ở đây cũng vậy, một khi người ta đã không chấp nhận tự do tín ngưỡng, tìm mọi cách trù giập các tôn giáo tử tế, thì làm gì còn có chỗ cho Lòng Tin vào một Thượng Đế, một Thiên Chúa, Đấng khơi nguồn Sự Sống cho chính bản thân họ đang được sống, đang sử dụng chính Sự Sống ấy mà chống lại Thiên Chúa. Và từ đó, mọi quyết định vận hành kinh tế, chính trị, văn hoá, giáo dục của đất nước này dần dần trở nên hỗn loạn, vô đạo đức, mất tích lương tri !
DCCT Thái Hà mấy ngày nay xôn xao chuyện Hồ Ba Giang lại đang bị ngang nhiên xâm phạm. Vẫn chẳng phải chuyện giành lại sở hữu một cái ao, một vuông đất, mà chính yếu vẫn là đòi Công Lý và Sự Thật phải sáng tỏ cho bằng được, đừng có ai tham lam mờ mắt mà dại dột thò tay vào xà xẻo, chia chác, tư túi, cho dù hậu thuẫn phía sau là đủ loại binh chủng khủng bố và vũ khí bạo lực. Và, may quá, nhạy cảm quá, người Công Giáo Hà Nội cũng đã thức tỉnh trong cả chuyện “Bauxite Đỏ”, lời ca Kinh Hoà Bình của họ cũng đang đòi “đem an hoà vào nơi tranh chấp”.ngọn nến nhỏ xíu trên tay họ không chỉ rọi vào khu Hồ Ba Giang mà còn trở thành những ngọn đuốc rực sáng cả vùng Tây Nguyên đang mịt mù tối tăm vì bụi đỏ cường quyền.
Lúc này đây, tuy đã chậm trễ lắm rồi, chúng tôi vẫn muốn kêu to lên với phía Công Giáo chúng ta, với các vị Giám Mục, các Linh Mục, các Tu Sĩ các Dòng và nhất là với tất cả anh chị em Giáo Dân thân yêu của mọi miền đất nước. Chúng ta là người Công Giáo, chúng ta không thể cứ mãi ở bên lề cuộc sống quê hương trong sự e ngại, do dự. Chúng ta không thể cứ mãi chờ đợi lẫn nhau mà không ai dám quyết định một việc gì thiết thực và can đảm. Chẳng lẽ chỉ vì sợ bóng sợ vía một cái gì đấy mà chúng ta lại không sợ điều đáng phải sợ hơn cả, đó là tiếng lương tâm, tiếng nói của Chúa Thánh Thần. 
( Dự án khai thác Bauxite tiềm ẩn nhiều nguy cơ ô nhiễm nguồn nước, không khí và biến đổi môi trường, khí hậu. Ảnh lấy từ nguồn http://vietnamnet.vn/xahoi/2008/10/810281/
Chúng ta biết nhiều tội ác đã và đang hoành hành trên quê hương chúng ta. Phá thai mấy triệu ca một năm suốt nhiều năm qua. Chúng ta đã im lặng. Nay Bauxite Đỏ có tác hại đến Sự Sống con người ra sao, chúng ta đọc và nghe hết, hiểu hết. Chúng ta lại vẫn im lặng. Và như thế chúng ta cũng sẽ rơi vào bi kịch đồng loã với thế gian độc ác, với những kẻ muốn giết chính “Đấng đã khơi nguồn Sự Sống” !
Chúng tôi thấy các nhà trí thức, đa số ở Hà Nội, đã cùng với giáo sư Nguyễn Huệ Chi, viết một kiến nghị, lấy chữ ký mấy trăm kỹ sư, bác sĩ, giáo sư, nhà văn, nhà thơ, nhà báo để gửi cho nhà cầm quyền, đòi ngưng lại mọi sự đang diễn ra ở hai tỉnh Đăknông và Lâm Đồng.
Phải có một kiến nghị của phía Hội Thánh Công Giáo nữa chứ, mặc dù chúng ta dư biết có “kiến” cách mấy thì người ta cũng chẳng thèm “nghị” đâu, nhưng ít ra đây sẽ là tiếng nói của chính lương tâm chúng ta, những người đang tin vào “Đấng đã khơi nguồn Sự Sống” để Sự Sống thiêng liêng ấy không bị làm cho tổn thương trên quê hương Việt Nam thân yêu của chúng ta. Nó cho thấy người Công Giáo Việt Nam cùng trăn trở xót xa với vận mệnh của quê hương và dân tộc.
Chúng tôi kính mong, tiếng kêu này của chúng tôi được mọi người mạnh dạn hưởng ứng. Xin quý Đức Cha, quý Cha, quý nam nữ Tu Sĩ và anh chị em Giáo Dân gần xa, đừng vì chúng tôi chỉ là một Linh Mục quèn của một Hội Dòng thường bị cho là cấp tiến, mà đành bỏ qua không muốn nghe tiếng kêu của chúng tôi.
Chúng tôi chọn cách nói: “HÃY CỨU LẤY TÂY NGUYÊN KHỎI THẢM HOẠ BAUXITE ĐỎ”. Xin gửi ngay về địa chỉ Mail: ttmvcssr@gmail.com chúng tôi sẽ cập nhật liên tục trên các websites của chúng tôi như www.trungtammucvudcct.comwww.dcctvn.net và mời gọi các websites khác có thể đăng tải lại cho rộng đường dư luận.
Lm. QUANG UY, DCCT, thứ bảy 25.4.2009
Tái bút:
Chúng tôi xin đưa ra mẫu ghi danh đầy đủ các chi tiết như sau:
Tên Thánh ( nếu có ) – Họ và tên – Nghề nghiệp – Nơi đang sống hoặc quê quán – Quốc gia.

THE VIETNAM WESTERN HIGHLAND AND THE BAUXITE DISASTER, S.O.S !

  The first Reading of Easter Sunday III-year B extracted from The Acts of Apostles makes us really stunned. Peter was among his Jewish people, spoke to them firmly, reminded them of Jesus’ case and accused them, “You rejected this holy, righteous one and instead demanded the release of a murderer. You killed the author of life, but God raised him from the dead. And we are witnesses of this fact ! You killed the author of life” ( cf. Acts 3, 15 )

      Peter did not grumble or blame anyone, but it seems to us that Peter was sorrowfully talking to everyone, even to himself, because Peter was a confederate in the injustice Death of Jesus. In that way, Peter not only talked to the Jewish two thousand years ago, but also to each of us nowadays.
      We really appreciate the way Peter refers to Jesus “The Author of Life”. We would like to use this term when we mention the hot problem, bauxite exploitation, in Vietnam, our country these days.
      Never in the past has the world talked about the environment as they do today. The problem is no longer a gossip or a story that does not have any influences on us. Our Earth has become a “bitter fruit”, Our Green Planet has become a grey planet. Our natural environment has become a death-causing environment. After many years of prudence, the Catholic Church nows determines that destruction of the environment is a serious sin.
      Facing Bauxite problem, we read in the Social Doctrine of the Church, a work cordially contributed by Cardinal Francis Xavier Nguyen Van Thuan:
      “Man must not “make arbitrary use of the earth, subjecting it without restraint to his will, as though it did not have its own requisites and a prior God-given purpose, which man can indeed develop but must not betray”. When he acts in this way, “instead of carrying out his role as a co-operator with God in the work of creation, man sets himself up in place of God and thus ends up provoking a rebellion on the part of nature, which is more tyrannized than governed by him”. ( Article 461 )
      In fact, the destruction of the environment is a crime to the world and a serious sin to God, according to the Catholicism. The serious sin is the trespass against God, against Life, killing “The Author of Life”.
      In Vietnam, for many years they have had an annoyingly insisent propaganda, instilling into the heads of several generations after the Vietnam war: “Our country is still in poverty; all of us have to try our best to gradually overcome the results of the war”.
      Then they try to exploit the soil by planting too many crops, putting a burden on the soil year after year. They overcrop the fields which supply us with rice, precious pearls for our life.
      They turn thousands of hectares of agricultural land which supports poor farmers into big golf courses surrounded by B40 nets, reserving for foreigners and government officials only.
      They encourage destroying dikes preventing salt water in order to get water for shrimp farming. Finally, shrimps are dead, and the vast fields have to be fertilized at least 50 years before rice can be grown again.
      They allow state-owned ships to fish everywhere in the sea, catch fish of all sizes with various kinds of equipment in such a way that finally the sea has to cry because fish nearly extinct!
      They have built luxurious expensive highways along our country without thinking carefully, and spend billions of Vietnamese Dong, which destroys forest belt and makes the lower impoverished fields suffer from hoorible floods and droughts.
      They turn the deaf ears and blind eyes to foreign companies exhausting poisonous air and waste water, polluting the river where the poor earn their living everyday. As a result, dust makes the sky grey, birds are dead, plants become withered, children and elders suffer from acute lung diseases.
      And for two years now, they have become so inconsiderate that they have eagerly sold off the Western Highland, the rooftop of Indochina for bauxite exploitation. Poor ethnic minorities were dazed to move to other areas giving places to thousands of imported Chinese laborers. Not only is the soil of the Western Highland producing red viscid watercourse but the Vietnamese also are bleeding when fighting against their so-called neighbors who are really robbers.
      In their articles and papers, many authors have analyzed the scientific, living, cultural tragedies and territorial sovereignty threat if the bauxite exploitation starts. We do not need to discuss more. However, as Catholics enlightened by Gospel, we would like to give some warnings.
      Yes, we would like to repeat what we mention above: this is warning, now and here, for the very Vietnamese Catholic Church, that “They are killing “the Author of Life”.
      Why can we dare to say so ? When people are atheistic – they do not believe in God, they can do everything bad and harmful. They do not have any criteria to base on to distinguish good and evil or bad. For them, conscience is a strange term; compassion is rarely seen. And it is even said that you will be considered to be crazy if you are honest in this age.
      When we do the Pro-life ministry, we recognize that when they legalize abortion in our country, there is nothing else to say. When they calmly kill a fetus, they can commit any other crimes.
      In the same way, when they repudiate freedom of religion and try their best to persecute religions, of course they do not believe in God, “the Author of Life”, who they owe their life to. And now they are protesting against God. Thus all decisions on economy, politics, culture and education in this country gradually become messy, immoral and conscienceless.
      These days the Redemptorist Order in Thai Ha, Hanoi, are being buzzed about the Ba Giang Lake having been violated. It is not the ownership of a lake or a land, but the requirement for Justice and Truth to exist. No one can be greedy to rob the land crazily and cruelly, even though he is supported by violence, weapons and army. Fortunately, the Catholics in Hanoi are also sensitively alert to the bauxite problem. Their “Prayer for Peace” is “Where there is hatred, let me sow love” ( Saint Francis ). The small candles in their hands were not only enlighting the Ba Giang Lake but also have become the torches glowing in the Vietnam Western Highland which is being covered with the obscurity and the dust of the violence.
      At the time, it is so late, but we would like to appeal to our Catholic Church, to our Bishops, Priests, Religious Orders and all of the Catholics in our country. We are Catholics, we cannot stand by our country’s life with our fear and hesitation. We cannot wait for one another without courageously making any practical decisions. It is unreasonable if we fear something illusive when we do not fear our conscience, the Holy Spirit’s Voice.
      We all know that more and more crimes have been rampant in our country. Millions of abortion cases have been committed per year for a long time. But we have kept quiet. Now we have read, heard and understood how bauxite exploitation does harm to the human life, so if we continue keeping silent, it means we are on the same boat with evils killing “the Author of life”
      The intellectuals in Hanoi together with Professor Nguyen Hue Chi have written a petition, sent to the government with the signatures of hundreds of engineers, doctors, professors, writers, poets, journalists to ask them to stop what is happening in Daknong and Lam Dong provinces.
      It is time for Our Catholic Church to send petition, although we know however we recommend, they will not accept or change their mind. But at least we should raise the voice of our conscience, because we trust in God, “the Author of Life” so that the sacred life is not longer destroyed in our country. It also means that the Vietnam Catholics are always sympathethic and considerate in the heart of the country.
      We wish everybody to respond our appeal “PLEASE HELP ! BAUXITE DISASTER, S.O.S”. Please send your information to our websites: www.trungtammucvudcct.com, www.dcctvn.net or send emails to ttmvcssr@gmail.com.
      We would like other websites to upload this article for readers’ attention.
      Saturday, 25 April 2009
      Rev. Joseph LE QUANG UY CSsR
( Translate by YEN VY – LE VINH )
 
      N.B: When signing this petion, please send us your:
      Christian name ( if any ), full name, career, Address, Nation
      Thank you for your kindness. May God bless you.