Anh...

Thứ Năm, 31 tháng 7, 2008

Chở em trên chiếc xe cánh én, gần đó mà như xa xăm lắm, đó là cảm giác mỗi khi mình giận nhau. Gió mạnh...thổi tung cát bụi và trời sầm sập tối cứ như tâm trạng của anh đối với em lúc đó. Buồn và giận dữ...hình như em coi anh như cái phao để trút giận,...buồn bực , bực bội là gọi anh, là trút lên anh dù anh chẳng hề làm gì cả. Biết làm gì đây khi ngoài anh em chẳng còn ai khác, biết làm gì đây khi biết nói ra những lời đó thật là ko phải nhưng em ko nói ra thì sẽ cứ bức bối mãi, sẽ cứ lầm bầm mãi cả ngày, nhưng khi em nói ra thì liền ngay lúc đó em biết mình làm sai, em biết chứ biết rất rõ nhưng ko thể kìm dc lòng mình, em đã nhìn thấy điều đó qua anh, anh như tấm gương phản chiếu lại những gì em đã làm, uh..em ko có giận hờn gì anh, và ko thể vì tất cả là lỗi của em, em xin lỗi. Câu xin lỗi thứ n lần, sau những gì em cứ tái phạm. ....

0 nhận xét: